Kêu lô tô từ 1 đến 99 sao cho hay và hấp dẫn? Bí quyết nằm ở đây nè.

Chào mọi người, hôm nay tôi kể lại chuyện tôi tự mình làm người kêu lô tô cho cả nhà chơi hồi cuối tuần rồi. Cũng không có gì đặc biệt lắm đâu, nhưng mà thấy vui vui nên ghi lại chia sẻ.

Kêu lô tô từ 1 đến 99 sao cho hay và hấp dẫn? Bí quyết nằm ở đây nè.

Chuyện là cuối tuần mấy đứa cháu với anh chị em tụ tập ở nhà tôi, ăn uống xong thì rảnh quá không biết làm gì. Thế là có người bày ra chơi lô tô. Mà nhà thì làm gì có bộ lô tô chuyên nghiệp đâu. Lúc đầu tính bỏ qua rồi, nhưng mấy đứa nhỏ nó háo hức quá, cứ đòi chơi.

Công đoạn chuẩn bị

Thế là tôi mới nảy ra ý, thôi thì mình tự làm lấy vậy. Tôi lôi giấy A4 cũ ra, kéo, với cây bút lông. Ngồi cắt giấy thành từng mảnh nhỏ nhỏ, cỡ hai đầu ngón tay thôi. Rồi cặm cụi ghi từng số một, từ 1 cho tới tận 99. Công nhận ngồi ghi cũng mỏi tay phết, mà phải ghi cho rõ ràng không tí nữa lại đọc nhầm thì phiền. Mấy đứa cháu cũng xúm lại xem, chỉ trỏ đòi ghi giúp mà tôi không dám cho, sợ tụi nó ghi sai số hoặc làm mất thì khổ.

Ghi xong hết 99 con số, tôi vo nhẹ từng tờ lại cho nó tròn tròn một chút, rồi kiếm cái nón lá cũ của bà để trong góc nhà, bỏ hết vô đó. Trông cũng ra gì phết, rất là dân dã.

Bắt đầu kêu số

Tới màn quan trọng nhất là kêu số. Chẳng hiểu sao cả nhà lại đẩy tôi làm nhiệm vụ này. Chắc thấy tôi là người bày ra cái trò tự chế này. Tôi cũng ờ ờ cho qua, bụng thì cũng hơi run run, sợ kêu không hay hoặc làm mất vui.

Tôi cầm cái nón lên, xóc xóc mấy cái cho nó đều. Tay thò vào bốc một con số. Mở ra, hít một hơi, rồi hô to: “Số gì đây, số gì đây… Con số đầu tiên… số MƯỜI LĂM!”. Cả nhà im phăng phắc dò giấy. Không khí im lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng bút chì gạch xoẹt xoẹt lên tờ giấy dò.

Rồi tôi lại tiếp tục: “Lắng nghe lắng nghe… số ra tiếp theo… BỐN MƯƠI CHÍN!”. Cứ thế, tôi lần lượt bốc từng con số, cố gắng kêu thật to, thật rõ, đôi khi còn thêm mấy câu vè tự chế cho nó có không khí. Ví dụ như “Số hai mươi hai, hai con vịt bơi…” hay là “Số tám mươi tám, hai cái còng nè bà con ơi…”.

Cái cảm giác tự tay mình bốc số rồi kêu lên nó cũng hồi hộp lắm. Thấy mọi người chăm chú dò, có người mặt căng thẳng, có người thì cười tủm tỉm vì trúng nhiều số. Thỉnh thoảng lại có tiếng la lên “Kinh rồi! Kinh rồi!” làm tôi cũng thấy vui lây.

Kêu được khoảng hơn nửa nón số thì bắt đầu có người la lớn: “TỚI RỒI! TỚI RỒI! TRÚNG RỒI!”. Là thằng cháu út của tôi. Nó nhảy cẫng lên sung sướng. Cả nhà vỗ tay rần rần. Phần thưởng thì cũng chỉ là mấy gói bánh kẹo thôi, nhưng mà cái không khí lúc đó thì vui thật.

Vậy đó, chỉ là một buổi chiều cuối tuần đơn giản với trò lô tô tự chế thôi mà tôi thấy ấm áp hẳn. Đúng là đôi khi niềm vui nó đến từ những điều giản dị như vậy.

Chuyển lên trên