Làm sao hết đau dít gan? Áp dụng ngay mấy cách đơn giản này.
Nói tới cái kiểu “đậu dính gan”, cứ dính vào nhau khó gỡ ra, tự dưng làm tôi nhớ lại cái đợt tôi vật lộn với cái máy tính cũ ở nhà. Thiệt tình là một kỷ niệm không mấy vui vẻ gì.

Chẳng là cái máy tính đó tôi dùng cũng lâu rồi, mấy năm chứ không ít. Đợt đó tự dưng nó dở chứng, chạy chậm kinh khủng. Mà không phải chậm kiểu bình thường đâu nha, nó cứ hay bị đơ ngang xương, đang làm việc ngon lành là nó đứng hình, con chuột cũng không nhúc nhích nổi luôn. Bực mình gì đâu á.
Lúc đầu cũng nghĩ đơn giản
Ban đầu tôi cứ nghĩ chắc là do virus hay phần mềm gì đó nó xung đột thôi. Thế là tôi quyết định cài lại Windows cho nó sạch sẽ. Ngồi hì hục cả buổi trời để cài lại hệ điều hành, rồi cài lại driver, các phần mềm hay dùng nữa. Xong xuôi mừng lắm, nghĩ chắc là ổn rồi.
Ai dè đâu, được vài ba hôm, cái chứng ì ạch, đơ đơ nó lại quay lại y như cũ. Trời ơi, lúc đó tôi tức á. Mất bao nhiêu công sức, dữ liệu cũng phải sao lưu tới lui mệt nghỉ.
Lại nghi ngờ phần cứng
Sau mấy lần cài lại Win mà không ăn thua, tôi bắt đầu nghĩ hay là do phần cứng nó có vấn đề. Cái ổ cứng cũ chắc là nó già quá rồi, đọc ghi chậm nên gây ra hiện tượng đó. Thế là tôi lại bấm bụng, đi ra tiệm mua một cái ổ SSD mới về thay.
- Tháo máy ra, loay hoay lắp cái ổ mới vào.
- Cài lại Win một lần nữa lên ổ SSD.
Công nhận là thay ổ SSD xong máy nó khởi động nhanh hẳn lên, mở ứng dụng cũng vèo vèo. Tôi lại hí hửng, nghĩ phen này chắc chắn là hết bệnh rồi.
Nhưng không, nó vẫn “dính”
Nhưng mà cái tật đơ ngang xương chết tiệt kia nó vẫn không hết hẳn mọi người ạ. Thỉnh thoảng nó vẫn bị lại, dù tần suất có vẻ ít hơn chút. Đúng là như “đậu dính gan”, nó cứ bám lấy mình dai dẳng. Lúc đó tôi bắt đầu thấy nản thực sự rồi đó.
Tôi thử đủ cách:
- Lên mạng đọc đủ các bài hướng dẫn, xem video sửa lỗi.
- Tháo thanh RAM ra vệ sinh chân cắm, rồi cắm lại khe khác.
- Kiểm tra dây nhợ xem có bị lỏng không.
- Cập nhật BIOS các kiểu.
Thậm chí tôi còn vác cả cái máy ra tiệm sửa chữa gần nhà. Anh thợ ở đó kiểm tra một hồi rồi phán: “Máy anh em thấy bình thường, không có lỗi gì phần cứng cả”. Nghe xong mà muốn khóc luôn á. Mang máy về nhà, dùng được mấy hôm lại bị y chang.
Cứ loay hoay với nó cả tháng trời, vừa tốn tiền thay ổ cứng, vừa mất thời gian, mà cái bệnh nó cứ như ma ám. Nhiều lúc bực quá chỉ muốn đập luôn cái máy cho rồi. Làm việc mà cứ nơm nớp lo nó đơ, khó chịu kinh khủng.
Cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì tôi chịu thua. Tôi mặc kệ nó luôn. Chấp nhận sống chung với lũ. Lúc nào nó đơ thì lại bấm nút khởi động lại. Rồi tôi bắt đầu để dành tiền, quyết tâm mua một cái máy mới hoàn toàn. Cái máy cũ đó giờ tôi cũng cho nó nằm xó rồi, nghĩ lại cái quá trình vật lộn với nó vẫn thấy bực mình. Đúng là đôi khi có những cái vấn đề nó cứ nhỏ nhỏ, lặt vặt nhưng lại dai dẳng, khó giải quyết dứt điểm, y như cái kiểu “đậu dính gan” vậy đó.