Soi cầu bạch thủ Gia Lai chính xác không? Bí kíp bắt bạch thủ Gia Lai từ cao thủ.

Nói về cái vụ bạch thủ Gia Lai này, tôi cũng từng có một dạo đâm đầu vào đấy các ông ạ. Chẳng phải tự nhiên mà máu me đâu, cũng là do hoàn cảnh nó xô đẩy thôi.

Soi cầu bạch thủ Gia Lai chính xác không? Bí kíp bắt bạch thủ Gia Lai từ cao thủ.

Dạo đó công việc làm ăn nó bết bát, tiền nong thì eo hẹp, nhìn quanh quẩn thấy ai cũng kêu khó. Nghe mấy ông anh bàn tán chuyện “bắt số”, “soi cầu” Gia Lai, rồi “bạch thủ” một con là ấm. Lúc đầu tôi cũng gạt đi, nghĩ bụng ba cái trò may rủi.

Nhưng mà cái đói nó cứ lởn vởn trước mắt, rồi thêm mấy lời khích bác, kiểu “liều ăn nhiều”, “không thử sao biết”. Thế là tặc lưỡi, ừ thì thử một phen xem sao. Coi như là một bài thực hành để đời vậy.

Tôi cũng bỏ công “nghiên cứu” hẳn hoi nhé. Nào là xem lại kết quả cũ, rồi thì nghe ngóng xem có “cao nhân” nào phán số không. Có ông còn bày cho cách “ngủ mơ thấy số” nữa cơ, nghe nó cứ ảo ảo thế nào ấy. Cuối cùng, tôi cũng “chốt” được một con số mà mình cho là “tâm đắc” nhất, đúng kiểu bạch thủ luôn.

Cầm mấy đồng bạc cuối cùng đi ghi con số ấy, tim tôi nó đập thình thịch. Vừa hy vọng, vừa lo sợ. Cảm giác lúc đó khó tả lắm, nó cứ lâng lâng như người trên mây. Cả buổi chiều hôm ấy, tôi chả làm được việc gì ra hồn, cứ thấp thỏm chờ đến giờ xổ số.

  • Cảm giác chờ đợi nó dài như cả thế kỷ.
  • Trong đầu toàn những viễn cảnh trúng số đổi đời.
  • Rồi lại tự trấn an, thôi thì chơi cho biết.

Kết quả thì sao?

Thì trật lất chứ sao nữa! Con số tôi dồn hết tâm huyết vào nó đi đâu mất, còn cái con số trời ơi đất hỡi nào đấy nó lại về. Cảm giác lúc đó nó hụt hẫng kinh khủng. Mấy đồng bạc cuối cùng cũng bay theo gió.

Sau cú đó, tôi tỉnh cả người các ông ạ. Chẳng có cái gì gọi là “bạch thủ” chắc ăn một trăm phần trăm đâu. Tất cả cũng chỉ là may rủi, mà cái may rủi này nó nghiệt ngã lắm.

Nhiều người cứ lao vào như con thiêu thân, nghĩ rằng có thể tìm ra quy luật này nọ. Tôi thấy nó giống như mò kim đáy bể. Có khi trúng được một lần, rồi lại thua gấp mấy lần ấy chứ.

Cái “thực hành” bạch thủ Gia Lai của tôi tuy thất bại, nhưng nó cho tôi một bài học nhớ đời. Đó là đừng bao giờ tin vào mấy thứ may rủi hão huyền, nhất là khi mình đang túng quẫn. Tiền bạc phải do mồ hôi công sức mình làm ra thì nó mới bền vững.

Chứ cứ trông chờ vào mấy con số thì có ngày bán nhà lúc nào không hay. Từ đó về sau, tôi cạch đến già, không bao giờ dám bén mảng đến mấy cái trò đỏ đen này nữa. Tập trung làm ăn, dù có vất vả một tí nhưng đầu óc nó thanh thản, tối ngủ ngon giấc hơn nhiều.

Đấy, câu chuyện “bạch thủ Gia Lai” của tôi nó chỉ có thế thôi. Chia sẻ để anh em nào có ý định thì cũng nên cân nhắc cho kỹ. Đừng để như tôi, mất tiền rồi mới sáng mắt ra.

Chuyển lên trên